Nhớ quá em ơi nhớ thật nhiều.
Nhớ vần thơ họa nhớ em yêu.
Nhớ cả dung nhang …lời em nói.
…nói sao cho vừa ? Khi đã yêu.
Có phải vì anh sống cô liêu ?
Hay vì cảnh vật vẽ tiêu hiu.
Không gian vắng lặng buồn hiu quạnh.
Nên anh cứ mãi nhớ người yêu ?
Phải rồi…anh thật đã vì yêu.
Vì em duyên dáng thật mỹ miều.
Khiến anh nhung nhớ …nhiều đến thế.
Giờ phải làm sao ! Hởi em yêu ?
Phải chăng hai đứa ! Ư quá xa ?
Nên chưa hội ngộ sống một nhà.
Khiến lòng hai đứa da với diết.
Nên hoài tha thiết nhớ người xa.
Em biết không em ! Đã bấy lâu ?
Ngày ta quen biết lúc anh sầu.
Em thương dệt họa lời khuyên nhủ.
Anh cười đổi sắc ! Biết đã yêu.
Còn gì nữa ! Em chẳng nói yêu.
Thời gian qua chắc em hiểu nhiều…
Lòng anh thế đó đâu gian dối.
Sao em giữ mãi cảnh cô liêu ?
_________________