Nắng ơi nắng ! Sao cứ về bất chợt ?
Ấm lòng người rồi đột ngột biến tan .
Để người vương và buốt lạnh thở than .
Ngay từ lúc ! Nắng phai tàn lịm tắt .
Xin đừng về ! Nắng kia ...thôi đường mật .
Kẻo vô tình dầng vặc đến người xưa .
Vì lòng người chịu khổ đã mấy mùa .
Xin đừng đến ! Đừng đẩy đưa thêm nữa .
Tôi vẫn biết ! Sẽ không bằng một nữa ...
Nắng ngày xưa như ngọn lửa thiên thần .
Và tôi mãi ...không sánh bằng với nắng .
Nhưng cõi lòng tình nặng sẽ không thua .
Muốn người vui ! Tôi thay thế các mùa .
Thay vào nắng bằng lửa tình muôn thuở .
Đổi thu buồn bằng hơi thở tình thơ .
Thay xuân thắm bằng tình tơ trọn vẹn .
Hỏi người ơi ! Có còn gì lưu luyến ?
Năm bốn mùa tình chuyển đã đổi thay .
Chỉ mùa đông đơn lạnh những chuỗi ngày .
Do ai đó ! Hồng đổi thay số mệnh .